Trò Chuyện Cùng Nhà Văn Ploy Ngọc Bích, Bật Mí Cảm Hứng Của Ploy Ngọc Bích

"Viết sách cũng để kiếm tiền. Nhà văn cũng cần phải sống, sống thì mới kiếm được tiền. Có tiền mới đi đây đi đó để viết. Nhà văn kiếm tiền là chuyện bình thường, đừng mang sĩ diện nghệ sĩ vào công việc của mình",Ploy nói.

*
"Tôi không muốn cho ra một cuốn sách để rồi vài năm sau nhìn lại, chính bản thân mình cầm lên cuốn sách đó đọc và tự hỏi tôi đã viết gì đây" - Ảnh: NVCC
Khi viết truyện thì ít khi nào tác giả nói “chính tôi là người đang viết và đang gửi đi thông điệp”. Vì họ chỉ viết từ tâm hồn của họ và thể hiện nó ra bằng con chữ.
Ảnh hưởng nhiều chứ. Khi tiếp xúc với nhiều người có nền tảng khác nhau thì biết được nhiều điều khác nhau, hiểu được góc nhìn của họ. Có những thứ với mình không quan trọng nhưng với người khác lại quan trọng. Tôi là một người rất tham vọng, thích làm, cái gì cũng muốn nhanh và trật tự.
*

Viết sách cũng để kiếm tiền. Trước hết tôi thấy là phải vượt qua cái chữ "sĩ diện". Nhà văn thì cũng cần phải sống, sống thì mới kiếm được tiền. Có tiền thì nhà văn mới đi đây đi đó để viết các tác phẩm khác. Khi đó mới cảm thấy viết lách là cái nghiệp chứ không phải nghề, nó tự vận vào mình. Vậy nhà văn kiếm tiền là chuyện bình thường, đừng mang tính sĩ diện nghệ sĩ vào công việc của mình.

Bạn đang xem: Trò Chuyện Cùng Nhà Văn Ploy Ngọc Bích, Bật Mí Cảm Hứng Của Ploy Ngọc Bích

*

Ploy Ngọc Bích

Xem thêm: tự long thi ai là triệu phú

Tôi nghĩ làm việc Việt Nam so với ở Thái Lan không có gì khác biệt. Thật sự làm việc ở đây có nhiều cơ hội hơn. Mỗi người có tham vọng trong cuộc sống khác nhau. Tôi có một số dự định ở Việt Nam nên tôi quyết định về nước.
Tôi đã đặt mục đích rồi thì quyết tâm mà làm. Ngoài ra tôi không muốn để tâm đến những người có khả năng ảnh hưởng xấu đến công việc của mình. Có một câu ngạn ngữ rằng: “Con hổ không bao giờ mất ngủ vì tiếng kêu của con cừu”.
Viết sách cũng để kiếm tiền. Trước hết tôi thấy là phải vượt qua cái chữ “sĩ diện”. Nhà văn thì cũng cần phải sống, sống thì mới kiếm được tiền. Có tiền thì nhà văn mới đi đây đi đó để viết các tác phẩm khác. Khi đó mới cảm thấy viết lách là cái nghiệp chứ không phải nghề, nó tự vận vào mình. Vậy nhà văn kiếm tiền là chuyện bình thường, đừng mang tính sĩ diện nghệ sĩ vào công việc của mình.
*

Tôi chăm tập thể thao. Với tôi, có sức khỏe thì đầu óc mới minh mẫn. Còn những thứ cảm xúc buồn bã, không tích cực thì nên bỏ qua. Tôi luôn muốn học cái mới, nhìn đời bằng con mắt mới. Tôi vẫn đang học tiếng Pháp, học làm bánh, học vẽ, học bất cứ cái gì. Đó là cách cân bằng cảm xúc vì khi mình vận động thì không có thời gian nghĩ quẩn.
*